Những ngày lang thang

09:16 |

Tôi dậy sớm nhìn thấy trên bàn có mấy quả xoài rồi nhìn sang bà nội. Bà không nói gì, có lẽ bà biết tôi đang nghĩ gì.
- Tối qua bố mẹ cháu về hả bà?
- Ừ! Bố mẹ các con về lại đi từ sớm rồi…
Đây là lần thứ hai bố mẹ về thăm anh em tôi kể từ ngày bố mẹ đi trốn nợ tận Thanh Hoá. Cả hai lần bố mẹ đều chỉ về thăm anh em tôi mà không đánh thức chúng tôi dậy. Bà tôi nói “Bố mẹ các con về thăm, nhìn thấy hai con khoẻ mạnh rồi đi ngay. Bố mẹ các con không dám đánh thức vì sợ không đi được…”. Sau này lớn lên tôi mới biết, đó chỉ là một lý do nhỏ. Cái chính là bố mẹ phải về ban đêm vì không để cho các chủ nợ nhìn thấy…

Tôi nhìn sang đứa em gái còn đang ngủ say. Nó còn quá bé để hiểu những gì đang diễn ra. Nó chỉ biết rằng bố mẹ đi làm ở một nơi nào rất xa mà không thể về thăm nó được. Được cái nó rất ngoan, nhớ mẹ nhưng nó không khóc. Chắc nó cũng biết bố mẹ rất vất vả…
Vậy là đã bốn tháng nay anh em tôi không gặp bố mẹ. Vậy là cũng quá lâu anh em tôi không về nhà mà nương tựa cửa chùa cùng với bà. Tôi đã nhờ bà nói với bố mẹ tôi là “Khi bặp bố mẹ cháu, bà bảo bố mẹ cháu cho cháu tiền mua hộp bút màu để cháu tập vẽ. Lớp cháu ai cũng có chỉ mình cháu là không”. Bà thương tôi lắm. Tôi chắc rằng bà đã bảo bố mẹ tôi rồi nhưng có lẽ bố mẹ không có tiền nên không thể cho tôi tiền mua hộp bút màu được…
Tôi dắt em gái đi lang thang bắt ốc ở ao Cổng Gỗ (giờ ao đã được lấp). Ngày xưa sao mà nhiều ốc thế. Nó ở trên bờ nhặt, ngày nào cũng bắt được vài cân nhưng bán rẻ lắm. Hình như là khoảng 20 đồng/cân. Tôi bắt ốc bán lấy tiền nhưng tiết kiệm mãi cũng không đủ tiền mua hộp bút màu…
Mà cũng lạ thật! Các bác, cậu, dì… của tôi ai cũng có của ăn của để. Nói giầu thì không đúng nhưng chắc chắn không đói rách như nhà tôi.. Vậy mà chẳng có ai thèm cưu mang anh em tôi trong lúc bố mẹ tôi không có nhà. Nghĩ mà tủi thân thật! Giá như ngày ấy, các bác, cậu, dì cho anh em tôi được bát cơm ăn thì tốt biết mấy… 
Sống chui lủi mãi không được. Bố mẹ tôi quyết định về nhà và bán 1/3 diện tích đất để trả nợ. Đát được bán với giá rẻ như cho. Ngày bán đất, bố tôi đứt từng khúc ruột. Đời bố tôi chẳng bao giờ nghĩ cuộc sống lại cơ cực đến thế. Sao ông trời bắt nhà tôi phải khổ thể? Mẹ bệnh tật, bố bị bắt oan, nợ nần chồng chất với lãi suất cắt cổ 40%/tháng…
Trời không phụ lòng người. Giờ đây bố mẹ tôi lại sướng nhất trong số các anh chị em trong gia đình. Anh em chúng tôi ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ… 
Vậy là những ngày đó đã rời xa hơn 20 năm rồi nhưng mỗi khi nhắc lại thì hai dòng nước mặt lại lăn dài trên gương mặt của mẹ.
Read more…