Chăn vịt

09:23 |

Chuẩn bị nghỉ hè, tôi và thằng Toàn rủ nhau vào chợ Keo mua vịt về nuôi. Tôi mua vài chục con, một phần để cải thiện cho gia đình, một phần để bán lấy tiền mua sách vở cho năm học sau. Thằng Toàn chỉ mua vài con, nói nuôi cùng tôi cho vui. Gia đình nhà nó có thiếu thốn gì đâu. Đã có thời người ta đồn nhà nó giầu nhất làng, thực hư thế nào thì chịu vì nhà nó sống tương đối kín.




Suốt mùa hè năm đó, ngoài trông em, nuôi lợn, kiếm củi, đánh rọ… tôi lại có thêm việc để làm nên càng vui. Mà chẳng ai chăm đàn vịt như tôi. Buổi chiều đi câu nhái, câu cá, tát vét, bắt ốc cho vịt ăn. Buổi tối thì đi soi nhái, đánh rọ… Đàn vịt của tôi lớn nhanh hơn của thằng Toàn và con nào cũng béo quay. Ai cũng khen tôi khéo chăm. Tôi cũng cảm thấy vui. Mấy chục con vịt, suốt mấy tháng chẳng chết con nào.



Sau hơn 04 tháng chăn vịt, đàn vịt của tôi cũng đã lớn và sắp đến ngày thu hoạch. Tôi mừng khấp khởi vì năm nay ngoài được cải thiện ra thì tôi còn có đầy đủ sách vở, quần áo cho năm học mới. Tôi còn dự định để lại khoảng 4 con vịt mái để cho nó đẻ lấy trứng ăn…


Chiều hôm đó, khi lũ vịt đang mò ở một cái ruộng, tôi thả diều ở gần đó để trông. Bọn là Âu đã lùa đàn vịt của chúng qua đàn vịt của tôi. Đàn vịt của bọn nó có mấy nghìn con thế là lũ vịt của tôi hoà vào đàn vịt của chúng nó rồi đi theo đàn không thể tách được ra. Tôi đuổi theo để đòi vịt nhưng chúng nó bảo đó là vịt của chúng nó. Tôi chạy về nhà gọi bố tôi ra thì chúng nó nói đó là vịt của chúng. Nó còn nói với bố tôi “Anh tìm trong đàn tìm xem con vịt nào của nhà anh thì anh bắt về”. Thực mà nói, vịt con nào cũng giống con nào, không thể phân biệt được nên bố tôi đành chịu. Tối hôm đó, bố tôi và ông cậu nên tận làng Âu để thuyết phục chúng nó trả vịt nhưng cũng không được.


Bị ăn cắp mất vịt, tôi khóc cả ngày. Suốt mấy tháng chăm nuôi mà tiếc công tiếc của. Hôm nào cũng lang thang ngoài đồng giữa trưa nắng để câu nhái, tát vét, câu cá, bắt giun… cho vịt ăn. Tối nào cũng lọ mọ ngoài đồng đến 1 hoặc 2h sáng để đánh rọ, soi nhái cho vịt ăn. Nghĩ mà tiếc đứt ruột.


Sau nhiều lần đến thuyết phục bọn làng Âu không có kết quả, bố tôi cũng cáu. Thế rồi bố tôi đã đánh tôi một trận đòn vì tội không cẩn thận. Có lẽ đây là một trong những trận đòn oan ức nhất của tôi vì việc để mất vịt tôi đâu có lỗi mà là vịt do tôi tự tay nuôi chứ bố có nuôi đâu…


Bao nhiêu dự định của tôi đều tan biến, tôi buồn cả tháng trời và nguyền rủa bọn làng Âu đã cướp công sức của mình. Ông chú tôi biết chuyện an ủi “Từ xưa đến nay, người làng Âu chỉ ăn cắp, ăn trộm, chăn vịt, đánh rọ có đứa nào học hành, đỗ đạt đâu. Làng mình là làng khoa bảng, mày cứ cố gắng mà học cho giỏi rồi mai sau trả thù chúng nó cũng chưa muộn…”. 


Được câu an ủi của chú tôi cũng bớt bực mình. Vừa rồi có anh khách hàng đến nhờ bên tôi tư vấn. Hắn là người làng Âu. Ha ha… số tiền tư vấn tôi lấy gấp đôi so với giá trị đàn vịt mà tôi bị mất theo giá trị bây giờ. Thế mới biết ông chú tôi nói đúng…
Read more…