Category: , Tag:
06/22/2011 06:49 pm
Vào một buổi chiều mùa hè năm 1985, khi tia nắng chói
chang đang gần khuất xa. Cánh đồng làng ngay sau nhà tôi đẹp và rất
thanh bình, tôi dắt em gái đi lang thang ra đồng chơi, mẹ tôi làm cỏ và
hái đỗ xanh đầu hồi nhà. Khi đó em gái tôi mới gần 2 tuổi
và đang chập chững biết đi. Ngày xưa, mọi người đều phải đào đất để làm
gạch xây nhà nên sau nhà tôi rất nhiều ao, thùng, vũng. Anh em tôi dắt
nhau đi bờ ruộng, bờ ao này sang bờ ruộng, bờ ao khác để bắt châu chấu.

Chẳng biết thế nào mà em gái tôi dẫm chân vào vũng bùn. Tôi muốn rửa chân cho nó nhưng chẳng biết làm thế nào để lấy nước dưới ao lên. Thế là tôi đã nảy ra một sáng kiến là giữ 1 tay em gái để nó nghiêng người khua chân xuống ao để rửa (mùa mưa nên nước trong ao gần mấp mé bờ). Tuy nhiên, với sức của một đứa trẻ, tôi không thể giữ tay em gái lâu và làm tuột tay ra. Em gái tôi ngã ào xuống nước. Sợ quá, tôi oà khóc ầm ĩ và kêu cứu. Chị Thu đang chăn trâu gần đó nhìn thấy hốt hoảng hét lên “Chị… ơi, cái Nhung là chị ngã xuống ao rồi”. Mẹ tôi nghe thấy quẳng giá đỗ đang hái lao ra phía ao. Khi ra đến ao Mẹ chỉ còn nhìn thấy mỗi áo của em tôi đang phập phồng dưới nước đục ngầu. Mẹ lao xuống vớt được em tôi lên bờ, trông mặt nó sợ tái xanh và uống rất nhiều nước.
Sau đó, mẹ tôi đã “trao vía” cho em gái tôi ở cái ao vừa ngã gồm rất nhiều đồ nào là cơm nắm, trứng, muối… Nghe nói “trao vía”để lấy may mắn và mong sao em tôi sẽ không bao giờ bị chết đuối. Sau đó, dù em gái tôi còn bé Mẹ tôi cũng quyết cho đi mẫu giáo. Mẹ nói “Đi nhà trẻ khóc không chết được nhưng để ở nhà thì có ngày chết đuối”.
Từ sau đó, cả tôi và em tôi đều bị mẹ cho đi mẫu giáo, những ngày anh em tôi ở nhà, bố mẹ tôi nhốt anh em tôi trong nhà rồi khoá trái cửa để tránh xảy ra rủi ro.
Giờ đây, em gái tôi đã khôn lớn rồi lấy chồng, đứa con gái lớn của nó cũng hơn tuổi nó ngày ấy. Mỗi lần nhìn thấy cháu gái tôi lại nhớ kỷ niệm một lần suýt làm mẹ nó chết đuối.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét