Lang thang trên đường phố Hà Nội, chợt giật mình khi thấy nồng nàn hương hoa sữa. Chẳng biết tại sao trong tôi là có một cảm giác khó diễn tả đến vậy. Hương hoa sữa gợi cho tôi cảm giác vừa gần gũi, thân thương vừa lạnh lùng, xa lạ. Cái cảm giác mà không sao định hình nổi, cái cảm giác chỉ có thể cảm nhận mà không diễn tả được.
Có lẽ đó là hương thời gian mà tôi đã được đọc trong một bài thơ nào đó của Đoàn Phú Thứ “Duyên trăm năm đứt đoạn. Tình một thuở còn hương. Hương thời gian thanh thanh. Màu thời gian tím ngát”.
Hương hoa sữa tạo cho tôi một nỗi buồn vô cớ, một nỗi nhớ vô hình, một cảm giác mất mát, một cảm giác bâng khuâng, một cảm giác hụt hẫng… Có lẽ cái cảm giác rõ nhất là sự mất mát mà thực tế là không biết mình đang mất cái gì, mất bao giờ… Có lẽ là cái cảm giác mất cái mà mình không có, mất cái mà mình không bao giờ có được, không bao giờ với tới được…
Với tôi, hương hoa sữa giờ đây như là hương thời gian, thứ hương mà chỉ tồn tại trong trí nhớ, trong hoài niệm…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét