Tối nay, sắp lại giá sách, chợt tìm thấy quyển thơ tình em đã chép tặng tôi khi còn là sinh viên. Những cảm xúc, những kỷ niệm về em lại tràn về. Đó là những kỷ niệm lãng mạn, nhẹ nhàng và trong sáng. Và có lẽ những kỷ niệm, những cảm xúc lại càng ý nghĩa, càng trở nên tha thiết khi bây giờ đang là thời điểm đẹp nhất của mùa thu Hà Nội, thời điểm mà hoa sữa lại nồng nàn trên từng con phố… vì những kỷ niệm của tôi và em gằn liền với hoa sữa, gắn liền với mùa thu.
Cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu nổi em, dù tôi và em đã xa nhau, dù tôi đã đủ lớn để cảm nhận những gì đã qua. Cho đến bây giờ tôi cũng không thể hiểu được tình yêu em dành cho tôi lớn thế nào mà em đã dành biết bao nhiêu thời gian để chép tặng tôi cả một quyển thơ tình 70 bài. Tôi chẳng hiểu được tình yêu của em dành cho tôi lớn thế nào mà em đã để gấp tặng tôi một lọ 365 ngôi sao, em đã ép từng bông hoa sữa để tặng tôi mỗi khu mùa thu đã đi qua…
Giờ đây, khi mà tôi và em đã xa, khi mà quá lâu không gặp lại nhau thì quyển thơ tình em tặng lại là kỷ vật làm cho những kỷ niệm, những ký ức của tôi về em lại hiện về như nguyên vẹn. Khi xem lại cả quyển thơ mới thấy mình thật vô tâm. 70 bài thơ được sắp đặt tỉ mỉ, bài đầu tiên là bài số 70, bài cuối cùng là bài số 69, các bài viết bằng mực xanh, bài số 7, 14, 21… đều được viết bằng mực tím… Có lần em nói với tôi rằng “Trong số 70 bài thơ đó, bài đầu tiên là em tự làm tặng riêng anh…”.
Vậy mà những tình cảm đó của em không được tôi đáp lại. Tôi coi em như một người bạn, một người em gái. Tôi đã không bao giờ biết rằng em đã buồn như thế nào, cũng không bao giờ hiểu hết tình cảm em dành cho tôi. Bức thư cuối cùng em viết cho tôi dài 8 trang giấy, đó cũng là những dòng chữ cuối cùng tôi nhận được từ em và đó cũng là bức thư duy nhất em bày tỏ tình cảm của mình với tôi…
Giờ đây, khi cả tôi và em đã xa thời sinh viên, khi cả tôi và em sẽ không bao giờ trở lại được quá khứ mới cảm thấy từ trong sâu thẳm những kỷ niệm, những cảm xúc xưa lại thật ý nghĩa… Nhưng có một điều mà tôi và em cùng biết rằng mỗi năm thu lại đến, hương hoa sữa lại trở về mỗi độ…
DẤU KỶ NIỆM
Nơi thành phố ồn ào ngày đêm
Những con đường dòng đời cuộn chảy
Em lang thang giữa dòng người ấy
Bống thấy… cô đơn!
Dấu kỷ niệm nằm yên
Trên vỉa hè dài buồn bã
Hoa sữa vẫn gọi hoài trong niềm nhớ
Bóng dáng người thương
Dõi mắt nhìn theo phía cuối con đường
Cứ ngỡ một người “xa lạ”
Chợt hỏi lòng sao nhớ quá?
Người ấy phía chân trời
Dòng người vẫn đông sao vẫn thấy đơn côi
Dưới nắng hạ sao tâm hồn lạnh lẽo
Chốn phồn hoa sao buồn đến lạ
Bất chợt…
Nhớ nhà!…
(Bài thơ số 70 nhưng là bài thơ đầu tiên trong quyển thơ 70 bài)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét