Ngày mai em đi!
Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013
Đã quá khuya, nhưng tôi không sao chợp mặt được. Nằm xuống giường, bật đĩa “Dấu chân địa đàng” chỉ mong rung động thư giãn và dần đưa vào giấc ngủ. Thật chớ trêu, bài nhạc không lời để dung động thư giãn là Biển nhớ của Trịnh Công Sơn đúng tâm trạng của tôi bây giờ. Từ ngày mua đĩa này của Trung tâm cảm xạ, đây là lần đầu tiên mở. Bài nhạc lại càng làm thao thức. Bấm số gọi cho em, em vẫn chưa ngủ. Em ngủ sao được khi mà ngày mai là ngày trọng đại nhất của cuộc đời em...

Có thể nói, cho đến bây giờ, có quá nhiều phụ nữ yêu tôi nhưng có thể khẳng định rằng Em là người yêu tôi nhất và em cũng chính là người mà tôi trân trọng nhất, đáng nhớ nhất và cũng là người làm tôi day dứt nhất. Gần bốn năm yêu nhau, với biết bao nhiêu những kỷ niệm buồn vui. Nhưng có lẽ tôi làm cho em vui ít, buồn nhiều. Tôi đã làm cho em chịu không biết bao nhiêu những đau khổ, những thất vọng. Vậy mà, trong em, vẫn tồn tại với tôi một tình yêu nồng nàn, tha thiết, một sự khoan dung, độ lượng, một tấm lòng vị tha đối với tôi.
Em sinh ra trong một gia đình không mấy hạnh phúc. Cuộc sống của em trải qua những ngày tháng thăng trầm, khó khăn. Nhưng trái lại, em có một trái tim khoan dung và nhân hậu. Em sống với mọi người chân thành, giản dị. Em đến bên tôi bằng một tình yêu chân tình. Em đã làm tất cả những gì có thể để giữ gìn tình yêu đó. Vậy mà, tôi đã không biết trân trọng những tình cảm em đã dành cho tôi.
Dù em còn yêu tôi rất nhiều và dù tôi vẫn muốn được cùng em đi chung trên một con đường. Nhưng có lẽ chính những lỗi lầm của tôi với em đã khiến tôi đã không đủ can đảm, không đủ tự tin và không dám đối diện với em dù em sẵn sàng bỏ qua tất cả, sẵn sàng tha thứ...
Cuộc sống có những quy luật tất yếu. Em cũng phải lấy chồng dù rằng từ lúc quan biết cho đến lúc cưới chưa đầy hai tháng. Tôi hiểu lắm những gì em đang nghĩ, tôi hiểu lắm những gì em đang làm. Và có lẽ em cũng hiểu và thông cảm cho những quyết định của tôi.
Chiều hôm qua, em gọi cho tôi nhưng tôi đang bận nên chẳng nói được mấy câu. Cuộc điện thoại vừa rồi, có lẽ là cuộc điện thoại cuối cùng tôi gọi cho em khuya như vậy. Lời sau cùng cũng chỉ mong em giữ gìn sức khỏe, hạnh phúc và đừng quên liên lạc với tôi nếu cần tôi giúp điều gì đó...
Có thể khẳng định rằng đi hết cuộc đời này, tôi chẳng thể tìm được người phụ nữ nào yêu tôi nhiều như em, chẳng có người phụ nữ nào khoan dung, độ lượng, vị tha và nhân ái như em, chẳng có người phụ nữ nào làm cho tôi day dứt, trăn trở nhiều như em...
Em xứng đáng được hưởng hạnh phúc và tôi luôn cầu chúc cho em như vậy. Mong em tha lỗi cho tôi. Và mong rằng tình yêu sẽ đến bên em...
Trong ngày vui của em, có lẽ không có sự hiện diện của tôi. Tôi nghĩ, như vậy sẽ tốt hơn cho tôi và cho em. Trong đêm khuya, nhạc bài Biển nhớ càng làm tôi khắc khoải. Và chẳng hiểu sao đêm nay dài thế?
01h45’ ngày 15 tháng 10 năm 2010
Tags:
doi-song,
rieng-tu
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét