Chẳng biết số mình dạo này thế nào mà hay gặp cảnh sát thế. Toàn bị sờ vì mấy việc linh tinh. Nhưng mình “vui tính”, nên mấy đồng chí đó chưa làm gì được mình. Kể ra đây để chia sẻ với mọi người cho vui:
Tình huống thứ nhất: Đi xe máy:
Cách đây hơn 1 tháng, trên đường về nhà qua gã tư Trâu Quỳ vài trăm mét thì bất ngờ có 2 chiến sỹ cảnh sát cơ động từ sau phi lên phía trước yêu cầu xuống xe. Tôi bình tĩnh cởi mũ bảo hiểm rồi xuống xe. Khi tôi xuống xe thì 1 đồng chí cảnh sát thực hiện ghi lễ chào rồi nói:
- Anh vượt đèn đỏ! Đề nghị anh xuất trình giấy tờ.
- Tôi không vượt đèn đỏ. Các anh là ai mà yêu cầu tôi xuất trình giấy tờ?
- Chúng tôi là cảnh sát cơ động của huyện Gia Lâm. Anh đi đâu mà phóng nhanh thế?
- Tôi về nhà! Nếu các anh là cảnh sát cơ động thì đề nghị các anh xuất trình giấy tờ chứng minh.
- Nhìn trang phục mà anh không biết à?
- Không, trang phục các anh đang mặc bán đầy ở đường Lê Duẩn.
- Đề nghị anh bỏ hai tay ra khỏi túi quần để thể hiện sự tôn trọng chúng tôi.
- Tôi chỉ thấy quy định công an phải “kính trọng lễ phép” đối với nhân nhân chứ tôi không thấy có quy định nào nói rằng nhân dân phải kính trọng lễ phép với công an.
- Anh năm nay bao nhiêu tuổi?
- Tuổi tác của tôi chẳng liên quan gì đến việc này và các anh cũng không có quyền hỏi.
- Thì anh cứ cho chúng tôi biết tuổi?
- Trên 30.
- Tôi không nghĩ một người trên 30 mà không nhận thức đúng sai.
- Tại sao các anh nói thế?
- Vì anh vượt đèn đỏ nhưng không biết mình đã vượt. Thôi cho anh đi!
- Tôi khẳng định với các anh rằng đi là quyền của tôi chứ không phải cần các anh cho tôi mới được đi.
Hai chiến sỹ cảnh sát đó cũng lải nhải vài câu nữa rồi phóng xe đi mất. Đúng là “Sơn ăn tùy mặt, ma bắt tùy người”.
Tình huống thứ hai: Đi ô tô
Xảy ra vào lúc 19h00’ ngày 20/10/2010 tại ngã tư Trần Hưng Đạo giao với đường Bà Triệu. Tại ngã tư này có tín hiệu “Đèn đỏ được phép rẽ phải”. Chuẩn bị rẽ vào đường Bà Triệu thì trước đầu xe có một số xe máy đứng sai làn nên phải tuýt còi ầm ĩ. Vì vậy, mà “quên” xi nhan rẽ phải sang đường Bà Triệu. Lập tức một “chú” sỹ cảnh sát giao thông chặn xe.
- Không biết tôi vi phạm lỗi gì?
- Anh rẽ sang đường Bà Triệu không có tín hiệu xi nhan xin đường.
Tôi không nói gì. Chiến sỹ cảnh sát này chuyển hồ sơ của tôi cho 1 chiến sỹ cảnh sát khác có tên là “Đoàn Phi”. Đồng chí đó chui vào 1 cái bốt gần đó, giở quyển luật giao thông (Chắc là Nghị định 34/2010/NĐ-CP) cho tôi xem mức xử phạt - Nhìn mang máng hình như là từ 800.000-1.000.000 đồng).
- Tôi có phát tín hiệu xi nhan khi rẽ sang đường Bà Triệu.
- Anh không phát tín hiệu, nếu anh không sai phạm chúng tôi không bao giờ chặn xe anh lại.
- Tôi khẳng định là tôi có phát tín hiệu khi rẽ từ Trần Hưng Đạo sang đường Bà Triệu.
- Anh phát tín hiệu đến thời điểm nào?
- Cho đến khi xe tôi vào đường Bà Triệu và trả lái lập tức tắt xi nhan. Nếu các anh cho rằng tôi vi phạm thì các anh chứng minh bằng “ảnh chụp” hoặc camera.
- Tôi nói với anh rằng các ngã tư ở Hà Nội không ngã tư nào có camera cả (Câu nói này ngu rồi).
- Vậy các anh chẳng có căn cứ nào để chứng minh tôi vi phạm luật giao thông. Nếu không có chứng cứ đề nghị các anh trả hồ sơ để tôi đi.
- Việc anh không thừa nhận lôi không có nghĩ là anh không vi phạm. Chúng tôi vẫn có cơ sở để xử phạt Anh.
- Tùy các anh, dạo này tôi cũng rỗi việc nên nếu bị phạt tôi kiện các anh đến cùng.
Rồi đồng chí đó cặm cụi ghi Biên bản xử lý vi phạm hành chính. Khoảng 10 phút sau thì đồng chí đó đưa Biên bản cho tôi ký hoặc ghi ý kiến. Tôi đọc xong Biên bản và nói:
- Đề nghị anh “gạch chéo” hoặc ghi “không có người làm chứng” ở phía dưới mục người làm chứng vì thực tế lúc đó chẳng có ai làm chứng.
- Việc ghi Biên bản là của chúng tôi, anh không có quyền yêu cầu chúng tôi “gạch chéo” hoặc ghi “không có người làm chứng”.
- Thực tế là không có ai làm chứng nên buộc các anh phải gạch chéo hoặc ghi là “không có người làm chứng trước khi tôi có ý kiến.
- Anh không có quyền bắt chúng tôi làm vậy.
- Tôi không bắt, đó là nguyên tắc ghi Biên bản.
Hắn gấp Biên bản lại rồi chần chừ vài giây.
- Tôi nói anh Trung biết rằng anh đừng cậy anh là luật sư mà tôi sợ.
- Tôi có bảo các anh sợ tôi đâu. Tôi chỉ yêu cầu anh làm đúng theo quy định của luật. Các anh đang làm mất thời gian của tôi. Tôi không vi phạm nên trả lại hồ sơ cho tôi để tôi đi (Giọng tôi bắt đầu gay gắt).
- Tôi cho rằng anh không nên căng thẳng. Anh có thể nói một vài câu dễ nghe thì chúng tôi có thể tạo điều kiện cho nhau (Có vẻ như hắn biết sợ).
- Tôi nói thật, những gì tôi thể hiện anh cũng biết tôi là người hiểu biết. Các trò của các anh tôi chẳng lạ gì. Dù tôi không thừa nhận vi phạm nhưng nếu có 2 người làm chứng thì việc ra quyết định xử phạt là hoàn toàn hợp pháp. Thực tế chẳng có ai làm chứng và tôi cũng không thừa nhận lỗi vi phạm. Nếu các anh ra Quyết định xử phạt và tôi kiện thì chắc chắn các anh thua kiện. Tôi không vi phạm nên tôi không xin. Còn về mặt tình cảm, các cậu tạo điều kiện cho tôi đi.
- Phải thừa nhận anh hiểu biết. Không phạt anh không phải chúng em sợ anh là luật sư mà chúng em phải thừa nhận nếu làm theo những gì anh yêu cầu thì không thể ra Quyết định xử phạt được.
Chiến sỹ cảnh sát đó cười rồi đưa toàn bộ hồ sơ cho tôi, đồng thời gấp cái Biên bản xử phạt vừa ghi xong. Câu cuối cùng chiến sỹ đó nói với tôi:
- Thực sự qua cách nói chuyện em rất nể và khâm phục trình độ của anh (Đây là câu nói cuối cùng của đồng chí cảnh sát đó và thật 100%).
- Thì đây cũng là bài học nho nhỏ cho các cậu mà.
Tôi tủm tỉm cười đắc thắng rồi cầm hồ sơ ra xe. Việc đôi co mất gần 30 phút. Quả thật nếu không rắn mặt và hiểu biết thì mất toi 1.000.000 đồng tiền phạt. Khổ thân mấy thằng lái xe khác cũng vi phạm như tôi và đã bị chặn lại đang chờ xử lý.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét