Với nhiều người dân Việt Nam, tháng 7 âm lịch được gọi là tháng “cô hồn” nên các giao dịch làm ăn đều dừng lại sang tháng sau. Ngày rằmg tháng 7 còn là ngày “Xá tội vong nhân”. Theo quan niệm thì ngày này cửa địa ngục sẽ mở, mọi linh hồn đều được tự do trong một ngày. Nhiều cô hồn, ma đói sẽ lang thang kiếm ăn khắp mọi nơi nên người Việt thường có tục cúng cô hồn ở những dọc đường, những nơi mà theo họ có nhiều linh hồn trú ngụ… Nghe nói, người chết chỉ nhận được đồ do người sống gửi vào hai ngày duy nhất trong năm đó là ngày rằm tháng 7 và ngày giỗ.
Với Phật Giáo, tháng 7 âm lịch hàng năm là Mùa Vu Lan hay còn gọi là Mùa Báo Hiếu. Mùa báo hiếu được dựa trên điển tích Tôn Giả Mục Kiền Liên cứu mẹ khỏi địa ngục tăm tối khi làm điều thiện, thọ trì tăng giới…
Ngày nay, người Việt Nam ta cũng thể hiện sự hiếu thuận với ông bà, cha mẹ bằng việc dâng hoa cúng Phật cầu cho ông bà, cha mẹ sức khoẻ bình an. Mùa Vu lan còn là cơ hội để con cháu làm việc tốt, việc hiếu với ông bà, cha mẹ và là thời điểm để xem xét và sửa mình sao cho sống hiếu thuận.
Vừa qua tôi giật mình khi đọc được một câu chuyện đại ý đưa ra một câu hỏi “Chúng ta còn được gặp cha mẹ bao nhiêu lần nữa?”. Quả thật, đối với nhiều người sống xa nhà, do bộn bề công việc hoặc điều kiện không cho phép mỗi năm về thăm cha mẹ 1 lần, có khi 5 năm về thăm cha mẹ được 1 lần. Như vậy, nếu cha mẹ còn sống 20 năm nữa thì người con đó chỉ được gặp cha mẹ 20 lần nếu về thăm cha mẹ hàng năm, còn sẽ gặp được 4 lần nếu 5 năm một lần về thăm cha mẹ.
Ôi, trong thời hiện đại, tôi đã chứng kiến nhiều trường hợp vì đồng tiền, vì vật chất nhiều đứa con đã chửi mắng, thậm chí đánh đập, mạt sát hoặc giết hại cả cha mẹ. Quả thật đau lòng!
Nhiều khi tôi ngẫm, vợ chồng có thể bỏ nhau nếu không còn tình yêu, con cái có thể bỏ cha mẹ nhưng thực sự thì cha mẹ chẳng bao giờ bỏ con. Nếu ai đó mà phải đi tù 20 năm thì rất có thể vợ hoặc chồng của người đó sẽ bỏ rơi để đi tìm một tình yêu mới, con cái của cũng lãng quên họ. Nhưng tôi tin rằng, nếu cha mẹ họ còn sống thì cha mẹ là người duy nhất chăm nom, tiếp tế. Ngày mãn hạn tù thì người duy nhất đến đón có lẽ cũng chỉ có cha mẹ nếu họ còn sống.
Ngẫm một cách toàn diện thì cha mẹ là người đáng kính trọng nhất trên đời. Công ơn sinh thành, dưỡng dục từ lúc sinh ra cho đến khi đã lập gia đình thậm chí cho đến khi người con đó không còn tồn tại ở còi đời này.
Nhiều lúc ngẫm lại thấy mình thật thật có lỗi với Cha Mẹ vì chưa làm được gì cho cha mẹ và đôi khi còn làm cha mẹ phiền lòng, mặc dù từ bé đến lớn chưa bao giờ cãi Cha Mẹ.
Lại một Mùa Vu lan nữa đến, con cầu chúc cho Cha Mẹ luôn sức khoẻ, bình yên để theo dõi anh em chúng con trưởng thành.
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét