Gốc gạo nhớ chăng, nơi hẹn cũ?
Nửa đời tìm lại sắc không phai
Muốn giấu tình xanh trong lá biếc
Bỗng bừng hoa lửa cháy môi ai.
Hà Nội vừa trải qua một đợt rét đậm, rét hại lịch sử. Vài tuần gần đây, thời tiết dịu mát và trong lành. Sớm nay, chợt giật mình thấy những cây gạo ven đường hoa rực đỏ. Vậy có nghĩa là không còn rét nữa “Bao giờ cho đến tháng ba, Hoa gạo rụng xuống bà già cất chăn”.
Một bài văn làm tôi nhớ mãi từ khi học lớp 3 là bài văn viết về cây gạo, cho dù gần 20 mươi năm đã trôi qua nhưng tôi vẫn thuộc vài câu trong bài văn đó “...mùa xuân, cây gạo gọi đến biết bao nhiêu là chim. Từ xa nhìn lại, cây gạo sừng sững như một tháp đèn khổng lồ...”. Tôi nhớ bài văn này cũng đơn giản thôi vì hoa gạo gắn liền với tuổi thơ tôi...
Lũ trẻ chúng tôi thường kháo nhau rằng “Cây gạo có ma, cây đa có thần” hay “Thần cây đa, ma cây gạo, cú cáo cây đề”... Vì vậy, mặc dù hoa gạo đẹp lắm nhưng lũ trẻ chúng tôi không đứa nào dám trèo lên cây hái hoa mà chỉ dám nhặt những bông hoa gạo đã rơi xuống đất. Tôi còn nghe bà nội kể rằng, cây gạo là nơi trú ngụ của các ma đói, cô hồn vì “gạo” sinh ra “cơm”... Quả thực, khi để ý thì bông hoa gạo nhìn như một bát hương, các nhụy hoa trông giống như những que hương đang cháy dở...
Mỗi buổi sáng đến trường, chúng tôi thường dành thời gian tha thẩn bên gốc gạo để nhặt những bông hoa đẹp nhất được rụng vào đêm trước. Chúng tôi ăn cái cùi và nhụy hoa gạo. Tôi chỉ còn nhớ là có vị nhớt và chẳng còn nhớ được ăn hoa gạo có ngon hay không.
Khi lớn lên, tôi không còn tin vào chuyện ma quỷ, thần thánh nữa. Đến lúc bấy giờ tôi mới cảm nhận hết được cái đẹp của hoa gạo. Khi hoa gạo nở cây gạo trông như một tháp đèn khổng lồ, rực rỡ...
Giờ đây, các cây gạo lớn của quê tôi đều không còn nữa nhưng ký ức về hoa gạo vẫn còn mãi trong tôi.
*** HOA GẠO ***
Anh về đây quê xưa tìm hoa gạo.
Nhớ thủa nào tuổi dại đã dong chơi,
Em đứng khóc trong mưa đòi hoa gạo.
Anh đứng chờ gọi gió đón hoa rơi.
Em nũng nịu, cho xuân đùa mái tóc,
Tuổi ngây thơ ta buôn bán chơi chung,
Em cô gái quán nghèo bên gốc gạo,
Anh thân trai làm chiến sĩ hào hùng.
Thu úa tàn giặc tràn vào thôn xóm,
Anh xa lìa làng cũ thủa chiến tranh,
Em có còn đứng chờ hoa gạo rụng
Gió còn đùa hoa gạo cuốn xoay nhanh?
Chiến tranh dài xô anh làm lữ thứ,
Anh xa xôi hoa gạo vội tàn mau,
Hoa luôn mãi tươi màu nhung sắc máu,
Nhớ thủa nào mưa lạnh khóc bên nhaụ
Năm mươi năm anh quay về quê cũ,
Cầm trong tay hoa gạo úa tàn phai,
Em đứng đó ôm con nhìn hoa gạo,
Anh như người khách lạ tới vãng laị
Chales Nguyen
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét