"Giá hồi ấy anh biết rằng em đã...
Và lòng anh đừng vờ vĩnh ngây thơ
Thì có phải giờ đây anh đỡ khổ
Đi tìm em trong ký ức vu vơ"
Hình ảnh về em trong tôi nhạt nhòa theo thời gian. Đã quá lâu rồi, từ cái thời mà cả tôi và em đều ngây ngô, khờ khạo nhưng những kỷ niệm về một thời học trò hồn nhiên, trong sáng đó và những kỷ niệm về em có lẽ không bao giờ phại nhạt trong tôi. Cả tôi và em đều hiểu nhưng cả tôi mà em đều không ai dám thừa nhận một sự thật nên đến bây giờ tôi vẫn đi tìm em trong ký ức vu vơ.
Cuộc sống thật khó nói trước, biết đâu ngày đó tôi và em can đảm thì bây giờ tôi và em chẳng có gì đáng nhớ về nhau? Chính sự khờ khạo, ngây ngô, sự thiếu can đảm của hai đứa lại làm cho những kỷ niệm ngày đó sống mãi trong tôi...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét